bạn trai bệnh kiều của tôi
Kể cả ở Việt Nam cũng không có hàng phở nào ngon như bà nấu. Thành ra tôi bị bệnh khôn mồm, ăn gì cũng được nhưng lệch vị một tí là biết ngay”, Bằng Kiều nói. => Con trai thứ 4, bạn gái Bằng Kiều chính thức lộ diện
Khương Tự không kéo tôi nữa, hắn bắt đầu cấu eo tôi. Tôi nén đau, cắn răng nói: “Hơn nữa nó còn quay tay bằng ảnh của chị rồi!”. Cọ vẽ của đàn chị run lên, trên mặt Lý Minh bị quệt dọc một đường trông thật dữ tợn. Tôi hoàn thành nhiệm vụ, sau khi gom lấy
Tên truyện: Xuyên thành bạn trai cũ của hotboy trường. Tác giả: Liên Sóc Edit: spring, Lilac Beta: Inc Bìa: Chilleng Tình trạng bản gốc: Hoàn thành | 102 chương + 2 phiên ngoại.
Chương 9 Edit: Thỏ Nhật ký của Khương Tự Lần đầu tiên tỏ tình với em, em đang ở phòng tôi chơi game. Sửng sốt thật lâu em mới phản ứng lại, mắt trợn trừng, nói: “Cậu có bệnh à!” A a… Đáng yêu chết mất. Tôi vung chân đá rớt máy chơi game cầm […]
Bạn Trai Bệnh Kiều Của Tôi Được 6.75/10 từ 4 phiếu bầu. Truyện Bạn Trai Bệnh Kiều Của Tôi của tác giả Nhục Nhục Nam Sơn Quân thuộc thể loại đam mỹ. Trong mắt mọi người thì có thể nhận xét bạn trai tôi vừa đẹp vừa giàu vừa cao ráo, đặc biệt lại luôn ngoan
Nhật ký của Khương Tự Lần đầu tiên tỏ tình với em, em đang ở phòng tôi chơi game. Sửng sốt thật lâu em mới phản ứng lại, mắt trợn trừng, nói: “Cậu có bệnh à!” A a… Đáng yêu chết mất. Tôi vung chân đá rớt máy chơi game cầm tay, ấn vai em, đè em ngã nhào xuống
tioteszena1972. Thuộc truyện Bạn trai bệnh kiều của tôi Khương Tự cười lạnh một tiếng, “Anh gọi em 18 cuộc, gửi hơn 30 tin nhắn, sau đó ngồi đợi em.” Hắn liếc mắt nhìn đồng hồ. “18 phút 32 giây, em còn cái gì muốn nói?”Tôi còn có thể nói cái gì. “Vợ ơi, em sai rồi.”Khương Tự vẫn lạnh lùng như cũ “Sai ở đâu?”Kỳ thực tôi không cảm thấy mình sai, con trai chơi game có gì sai đâu, chỉ cần chơi có chừng mực là được. Nhưng người kia nhìn tôi như thể… Được rồi vợ nói sai thì sai, em xin nhận tội!Tôi khẽ thở dài, xem ra phải dùng tới tuyệt chiêu. Tôi không phân bua, chỉ ôm Khương Tự hôn sâu một cái, còn cố ý gặm cắn vành tai hắn ta, thì thào. “Sau này em không dám nữa, vợ đừng giận em nha?”Ngay lập tức Khương Tự mặt đỏ tới mang tai, cơn giận cũng xìu xuống hẳn. Hắn ấm ức lườm tôi, bởi lẽ hắn không cam tâm mình dễ mềm lòng như vậy, nhưng lại không cách nào cứng rắn với yêu chết cái biểu cảm chịu trận’ này, nó khiến tôi cảm thấy vô cùng thành tựu. Vì vậy không nói lời nào tôi bèn hôn hắn, hôn đến đôi con ngươi ấy trầm luân, bàn tay bắt đầu sờ loạn eo vội đè Khương Tự lại, đùa à! Đây là ký túc xá, nam thẳng ra vào thường xuyên, lá gan tôi còn chưa to đến Tự bất mãn cắn tôi một chút, đau thấy ông trời. Cứ ngỡ chuyện này cứ thế trôi qua, tôi lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.“Em vì game bỏ rơi anh không chỉ một hai lần, hôm nay đừng nghĩ anh dễ dàng bị em qua mặt nữa.” Khương Tự ấm ức nhìn tôi. “Rốt cuộc anh quan trọng hay game quan trọng hơn?”!!!Đã đến, dường như phàm là con trai đều gặp phải câu hỏi kia, nó là truyền thuyết nằm trong hệ liệt Cứu em hay cứu mẹ anh’ mà cánh mày râu không nghĩ ra đáp án để trả lời!Tôi suy xét nên nói sao cho hợp lý thì đôi mắt Khương Tự đỏ hoe, hắn quát tôi “Có phải em hết yêu anh rồi?!”Đệch! Tội danh này quá lớn, tôi vội vàng tỏ thái độ. “Yêu yêu yêu! Yêu anh muốn chết.”Mẹ bà, là một thằng con trai nói ra những lời buồn nôn như vậy tôi còn tự mình thấy hoảng.“Em nói có lệ thôi!”Tôi cũng nổi nóng. Kêu gì nói đó rồi, tôi còn lấy lệ cái gì nữa? Có phải tôi nói gì cũng bằng sai?“Vậy anh muốn sao? Muốn chia tay em hả?” Tôi lạnh Tự thấy tôi cáu lên thì hắn bình tĩnh một chút, sau đó im lặng cúi cũng chẳng ừ hử chi, ký túc xá lại trở nên yên sự im lặng gian đó tôi liền phát hiện, Khương Tự tay hắn… Run cả kinh, nâng mặt hắn lên, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ trắng bệch, môi cũng run rẩy không đệch! Tôi đã quên thân thể hắn không tốt, không thể chọc hắn. Đang muốn nhận lỗi thì hắn nói ngay “Em… Em đừng giận…” Khương Tự vừa khóc vừa vòng tay ôm chặt tôi. “Anh sai rồi… Đừng chia tay… Em có chết cũng không thể rời xa anh được…”Tôi sôi máu thì nói vậy thôi, nhưng nhìn Khương Tự vừa khóc vừa níu vừa ôm, lòng tôi hối hận vô bờ bến. Tôi vội vàng hôn má bạn trai, vỗ lưng hắn, dỗ hắn như dỗ trẻ nhỏ, còn thề sẽ xóa game không bao giờ chơi. Thật vất vả dỗ Khương Tự xong nhưng vẻ mặt hắn vẫn tràn đầy hờn tủi, cho tới khi tận mắt thấy tôi xóa game thì hắn mới mỉm này tôi thật muốn hút nó, tôi sống đếch có chút tôn nghiêm nào mẹ nó mới là thụ mà!***Có một ngày tôi bỗng nhận ra, dục vọng chiếm hữu của Khương Tự quá cao, hơn nữa ghen tuông cũng đặc biệt nhiều. Trước kia hắn không đồng ý tôi nhìn người khác và chỉ cho phép nhìn hắn mà thôi, giờ nâng cấp lên phiên bản ai nhìn tôi hắn sẽ trừng người đó…Tôi rầu rĩ, chắc sau này cấm tiệt tôi ra ngoài luôn, mỗi ngày ép tôi chỉ nhìn mỗi hắn. Cho dù hắn đẹp tôi cũng không thể ngày nào cũng nhìn, vì vậy phải tìm cách khác mà gọi điện thoại xin quyền trợ giúp từ đàn chị nói “Chị thấy Khương Tự đang làm trò thôi.”Tôi ngẫm kỹ lại thì… Đệch! Đúng là làm trò con bò! Khương Tự đang dùng mấy chiêu của đám con gái đó ư? Một khóc hai nháo, mấu chốt là hắn không cần nháo cái quỷ gì, hắn vừa khóc tôi liền thua trận, cắt đất đền tiền * gì đó quá thuần thục rồi. Mà tại sao tôi lại không phát hiện ra?!* Dàn dựng kế hoạch khiến người khác vô thức xuôi theo.“Mấu chốt không nằm ở việc chiều chuộng hắn đâu, nếu em là bạn trai chị chị cũng làm thế.”“Sai chỗ nào, em chiều hắn có gì không được? Chẳng lẽ muốn em ngược hắn sao?”“Vậy phải xem em ngược thế nào, ngốc ạ!”Tôi vội vàng khiêm tốn thỉnh giáo.“Không phải hắn thích SM sao? Em cứ gãi đúng chỗ ngứa, hung hăng ngược hắn trên giường, ngược đến khi tâm phục khẩu phục. Về sau ý em là ý trời, hắn sẽ nghe răm rắp.”Quả nhiên vẫn là đàn chị của tôi lợi hại!Nhưng… Tôi vẫn không dám nói cho chị biết kỳ thực tôi mới là thụ, bởi vì trái ngược tam quan về công – thụ của chị, chị sẽ bóp chết tôi. Không đùa đâu, đàn chị sẽ bóp cổ tôi hẹn lại thiếu Làm thụ thì có cách nào ngược đối phương chết đi sống lại trên giường không? Gấp lắm! Ngồi chờ đây!Chỉ chốc sau tôi đã nhận được rất nhiều bình luận nhiệt tình trong vòng bạn Lạc Tâm Trần Ôi, Đông thiếu, sao cậu lật kèo rồi, có phải cậu muốn ngoại tình hay không!Hàng dài hai mét ba “Vừa thấy tiêu đề tôi đã cười 2333 ~ tôi có ’28 chiêu dụ thụ buộc phải biết’, chú muốn gửi mail không?”Lâu chủ tuyệt bút Vừa thấy tên lầu trên tui đã cười 2333 ~ nhân tiện [email protected], chúc thím cả đời bình đó tôi sụp đổ, đằng sau là một danh sách e-mail dài ngoằng + chúc thím cả đời bình an, đệch! Đàn gei chết tiệt này!Tôi suy nghĩ, nhanh chóng phản hồi Hàng dài hai mét ba Đông thiếu [email protected], chúc thím cả đời bình thấp thỏm chờ mong, rốt cuộc cũng có thông báo mail về! Kích động mở ra tại chỗ, tôi đệch thế mà là video, này cũng quá tình thương mến thương rồi! Cần khen thưởng gấp!Tuy nhiên tốc độ tải về của mạng ký túc xá ước chừng đến tối mới xong, vì thế tôi mở máy để đó và lên giường nằm không biết ngủ bao lâu, tôi tỉnh lại vì mùa hè nên tôi mặc quần đùi, cởi trần; sau lưng lại là một kẻ mặc quần dài, áo tay ngắn ôm chặt lấy tôi, quạt cũng chưa mở, không nóng mới là vừa nhúc nhích thì Khương Tự cũng tỉnh. Hắn cạn ngủ nên một chút động tĩnh sẽ đánh thức hắn ngay.“Đến đây hồi nào?” Tôi nhẹ nhàng vuốt ve tóc hắn, cho hắn đừng xù lông, tránh lúc rời giường sẽ giận lẫy các uể oải dựa vào tôi, không nói lời phải vuốt tóc tay trái vuốt lưng, cuối cùng đã hầu hạ đại gia thoải mái. Khương Tự cũng thôi nhíu mày, lập tức lộ ra một nụ cười ngọt ngào tuyệt cũng cong môi “Dễ chịu không? Đã bảo trời nắng to đừng sang đây tìm em mà. Giường hơi nhỏ, may mà em không đạp anh té.”Khương Tự mò qua ôm dính eo tôi, cười lúc lâu rồi bảo “Lương Thiếu Đông…”“Ừm?”“Đông Đông.”Tôi phì cười, “Hửm ~”Khương Tự chôn mặt trên eo tôi nên không biết vui hay buồn, chỉ nghe được thanh âm rầu rĩ “Đông Đông, anh thích em lắm… Sao anh thích em nhiều như vậy…”Tôi nghe xong cười như hoa nở, vợ tôi nói thích tôi, mỗi ngày đều cùng tôi thổ lộ, thật là phiền chết Minh bưng bát mì đi ngang giường tôi, mặt đơ ra liếc tôi một gì mà nhìn, chưa thấy người ta ân ái nhau sao?!Lý Minh giơ ngón giữa, ném cho tôi một ánh mắt đầy ẩn ý. Tôi xem không hiểu, cũng lười phản ứng nó luôn. Độc thân cẩu không quyền khinh thường gei lọ.“Đông Đông, ra ngoài ở với anh đi.” Khương Tự đột nhiên nói.“Sao anh lại nhắc chuyện này.” Tôi bất đắc dĩ tại tôi ở ký túc xá nhưng hắn ra vào như chỗ không người, cảnh cáo nhiều lần mới kìm chế một tẹo; nếu thật cùng Khương Tự ở chung, hắn còn không đè tôi trên giường mà mỗi ngày chơi tôi? Ngẫm nghĩ đã thấy thốn rằng thân thể Khương Tự không tốt nhưng nhu cầu ở phương diện kia lại đặc biệt tràn đầy, tôi sợ mình không thỏa mãn được hắn… Thật sự… Hơn nữa lần đầu tiên bị hắn dọa chết khiếp, cho nên chúng tôi lâu như vậy chỉ làm được ba cảm thấy Khương Tự đã bắt đầu buồn cách, thấy cũng thương nhưng không nên thỏa hiệp, càng kéo dài thời hạn bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu, tôi không muốn sớm vậy phải dọn ra ngoài, dù sao tiền trọ cũng đã đóng. Tuy rằng không có máy lạnh nhưng tôi đã quen, cố chút thì chịu được… Tôi cảm thấy ngoại túc gì đó ít nhất đến năm ba hẵng Tự làm thinh, mặt nặng nề, muốn giận lẫy nhưng lại cố gắng kìm nén. Hắn không nói gì cả, chỉ xuống giường ôm máy tính sang, trỏ vào màn hình hiện lên 28 chiêu dụ thụ buộc phải biết’, hỏi tôi “Em không chịu ở cùng anh, nhưng tải cái này về là ý gì?”Dùng một câu để hình dung tâm trạng của tôi lúc đó…Lúc đó tôi đệch mẹ ông trời! Đệch mẹ cuộc đời!Tôi vội vàng giật lại máy tính, nào ngờ bất cẩn vồ ngay nút Play! Thấy đoạn video sắp phát, tôi cuống cuồng dùng thân che màn hình lại, chết cũng không để Khương Tự những cảnh tượng này!“Bé hồ lô, bé hồ lô, một cây mọc bảy đóa hoa, gió táp mưa sa đều không sợ, la la la la la ~” ** Nhạc phim hoạt hình 7 anh em hồ lúc bài hát chủ đề quen thuộc vang lên, tôi và Khương Tự đều câm khốn tên Hàng dài hai mét ba đó, bố nhớ kỹ mày.
Thuộc truyện Bạn trai bệnh kiều của tôi Chương 9Edit Thỏ Nhật ký của Khương TựLần đầu tiên tỏ tình với em, em đang ở phòng tôi chơi sốt thật lâu em mới phản ứng lại, mắt trợn trừng, nói “Cậu có bệnh à!”A a… Đáng yêu chết vung chân đá rớt máy chơi game cầm tay, ấn vai em, đè em ngã nhào xuống đất. Tôi thủ thỉ bên tai em rằng.“Ừm, anh bệnh đấy.”Hơn nữa bệnh rất nặng, không có thuốc chữa...Em bắt đầu trốn không bận tâm mà nhìn em bên ai kia nói cười vui vẻ, chơi bóng rổ nhiệt tình. Mắt em nhìn chằm chằm quả bóng, còn người kia thì nhìn chằm chằm chướng muốn giữ em cho riêng mình, nhốt em trong lồng son; chỉ có tôi mới được làm những việc dâm đãng với em, mặc sức mà vuốt ve, trêu Thiếu Đông, Lương Thiếu Đông, Lương Thiếu Đông…Ý nghĩ này từ thời niên thiếu đã khắc sâu trong tim tôi rồi, cho dù tôi phát điên cũng muốn chiếm hữu em như thế, em bảo tôi làm sao buông tay?Đến nỗi những thằng thèm khát em, tôi có rất nhiều thủ đoạn làm bọn nó biến mất trước mặt Huy hửm?Nó không phải người đầu tiên, cũng không phải kẻ cuối mà Lương Thiếu Đông, khi nào em mới ngoảnh lại nhìn tôi chứ?Chương 10Edit Thỏ“Chúng ta nên tạm xa nhau một thời gian.”Giọng Khương Tự nghẽn lại “Tạm xa… Là ý gì?”“Chúng ta cần thời gian để yên lặng, bình tĩnh rồi nói. Khương Tự, giờ em không muốn cãi nhau với anh.”“Có phải em hối hận rồi không?” Khương Tự đau đớn nhìn tôi, môi bật thành tiếng. “Lương Thiếu Đông, có phải em hối hận khi ở bên anh?”Tôi dằn lòng không nói, tôi sợ mình mở miệng sẽ không kìm được mà mắng hắn ngay. Sợ tôi nóng giận không lựa lời làm tổn thương hắn.“Nói đi, em nói phải hay không… Phải hay không?”“Anh muốn nghe cái gì?” Tôi hít một hơi thật sâu, bình thản nhìn Khương Tự. “Nếu anh muốn nghe ừ’, em có thể n…”“Chát” một tiếng vang ngây ra, hồi lâu mới nhận ra Khương Tự vừa tát tôi một câu nói kia làm tim tôi lạnh lẽo, thì một tát này đủ khiến tôi giá buốt toàn thân. Tôi chật vật đứng im, cảm thấy muốn 18 tuổi thời còn trẻ trâu đánh lộn với du côn, bị đâm một dao vào đùi, máu chảy đầy đất tôi còn chưa Tự à anh đếch phải người đâu!Tôi quay lưng bỏ nghe được phía sau vang lên tiếng kêu trầm khàn, đứt quãng của Khương Tự “Đông Đông… Đông Đông…”Tôi không ngoảnh có thể giết tôi nhưng không thể làm nhục tôi. Lương Thiếu Đông này không hèn như vậy, anh tiếp tục ghét tôi đi!“Đừng bỏ anh… Đông Đông…”Tôi mềm lòng dừng nghe giọng hắn dặn lòng sẽ không quay về, cho dù hắn quỳ xuống tôi cũng không quay về. Tôi phải dạy hắn một bài học, rằng khóc lóc tôi cũng không trở tôi quay đầu thấy Khương Tự ngã trên mặt đất, lặng tôi phản ứng kịp lúc, tôi đã chạy đến bên cạnh hắn rồi. Sắc mặt Khương Tự tái mét, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, một tay ôm ngực đầy đau Sức khỏe kém… Thân thể hắn không tốt… Hắn bị bệnh tim!Ngay lúc tôi không biết làm gì thì Lục Hổ đột nhiên xuất hiện. Y ôm người từ tay tôi đặt nằm trên đất, trầm giọng “Nâng đầu cậu chủ, giữ đầu cậu ấy ngửa ra sau, không được nhúc nhích.”Tôi nghe lời y chỉ dẫn mà đỡ đầu Khương Tự theo bản năng, Lục Hổ sờ mạch hắn, bắt đầu tiến hành ép tim ngoài lồng ngực. Y vừa làm vừa ra lệnh “Gọi tên cậu chủ, gọi đến khi tỉnh dậy mới thôi.”Tôi vội vàng kêu “Khương Tự, Khương Tự…” Tiếng thét sau đó lại hóa thành vợ ơi.’ Trán Lục Hổ đầy mồ hôi, ngay lúc y chuẩn bị hô hấp nhân tạo thì lồng ngực hắn đã phập phồng, sắc mặt cũng dần dần hồng Hổ nhẹ nhàng thở hắt ra, y ngồi bệt trên cũng sợ quá mức, vẫn luôn miệng gọi vợ ơi.’Lục Hổ thản nhiên nói “Đủ rồi, lau nước mắt đi.”Tôi ngẩn người, đưa tay quệt ngang chỉ thấy toàn là nước mắt.“Lên.”Lục Hổ bế Khương Tự lên thật vững chắc, tiếp theo đưa hắn vào bệnh viện.***Tôi túc trực bên mép giường bạn trai. Trong khi đó Lục Hổ ra ra vào vào, gọi hơn mười cuộc. Viện trưởng đích thân đến phòng hỏi thăm tình huống, Lục Hổ không trả lời nên mọi thứ đều do tôi đối sĩ nói cũng may cứu hắn kịp thời nên không gặp nguy hiểm, xem chừng vài giờ sau sẽ tỉnh thôi. Ông ta dặn dò tôi tránh kích động bệnh nhân, giúp người bệnh giữ được tinh thần vui Lục Hổ nghe được lời này còn nhìn tôi hai giây, tôi chợt nhận ra áp lực vô hình vừa giáng giờ sau, Khương Tự nhìn tôi đăm đăm, tay vươn lên muốn chạm vào tôi thì đã bị tôi vội vàng nắm lấy, dịu dàng khuyên lơn “Đừng cử động, còn treo nước biển kìa.”“Đông Đông…”Tôi ừm’ một tiếng, hai mắt trơ ra không biết nói gì.“Đông Đông…” Hắn cứ lẳng lặng nhìn tôi như vậy, nhìn đến cõi lòng tôi quằn quại, nhói đau; sau đó hắn chậm rãi nhắm Hổ đi tới kiểm tra một chút. “Mệt mỏi quá mức nên ngủ rồi. Tựa như những người bệnh tim khác, cậu chủ sẽ có một khoảng thời gian ngắn tỉnh dậy.”“Vậy hắn…” Tôi nóng lòng đợi Lục Hổ nói hết câu.“Không sao đâu, đại khái là nhìn thấy cậu ở đây nên an tâm một chút.” Lục Hổ nhìn đồng hồ rồi bảo tôi. “Cùng tôi đến Khương gia một chuyến đi, thủ trưởng muốn gặp cậu.”Tôi ngây ra một lúc, quay đầu nhìn Khương Tự tái nhợt nằm trên giường. “Được, vậy nhờ anh tìm người chăm sóc hắn cho tốt.”Lục Hổ gật đầu, tôi theo y rời khỏi phòng bệnh. Hai gã đàn ông mặc quân phục đứng trước cửa vừa trông thấy Lục Hổ bước ra thì đồng loạt cúi chào theo nghi thức quân đội. Lục Hổ gật đầu với bọn họ, rồi bọn họ đi vào trong, theo sau là một y này tôi mới yên tâm rời khỏi bệnh viện. Y mở cửa chiếc việt dã lần trước, lái xe đưa tôi đến Khương khoảng nửa giờ, xe tiến vào một tiểu khu. Hai quân cảnh ngăn xe và hướng Lục Hổ chào kiểu quân đội. Sau khi thông tin với bọn họ xong, chúng tôi mới được phép bước với tiểu khu rộng lớn ngoài kia, kiến trúc nơi này chỉ vỏn vẹn bốn tầng, nhà cũng không nhiều lắm, người lại càng thưa. Bãi đậu xe đều là xe quân đội, nhìn sơ có thể thấy được camera. Lúc đi vào trong còn phải băng qua một đoàn đường dài, chạy mấy trăm mét thì có quân cảnh ngăn lại. Tôi xuống xe theo Lục Hổ, đập vào mắt là một rừng cây xanh mướt đứng im lặng giữa thật nhiều gian nhà có cảnh vệ gác tôi có chút bồn chồn, giả như bình tĩnh. Tôi nhìn thẳng vào những gian nhà trông chẳng khác nào nhà ở bình thường vệ lục soát tôi và Lục Hổ thật kỹ, họ tịch thu bóp tiền và điện thoại của tôi, sau đó nghiêng người cho tôi bước được đăng tại phòng ánh đèn sáng loáng, cách trang trí trong nhà tôi cũng không còn tâm trạng để xem. Bởi vì từ khi bước chân vào cửa tôi đã cảm thấy nổi da gà. Cảm giác bị người khác nhìn chằm chặp… Nếu có thể hình dung, tôi cảm thấy mình đang nằm trong tầm ngắm của họng súng, hơn nữa không chỉ một đâu…Tôi quay lưng tìm Lục Hổ, bấy giờ phát hiện người theo sau tôi không phải y mà là một kẻ hoàn toàn xa lạ. Thậm chí tôi còn chẳng biết gã đứng đằng sau tôi bao giờ. Lục Hổ đã đi đâu? Những chuyện này tôi hoàn toàn không để bất giác sởn gai ốc, cứng đờ ngoảnh lại, vừa lúc chạm phải ánh mắt một ta trông rất lớn tuổi, mặt đầy nếp nhăn, tóc lưa thưa, đôi mắt đục màu. Nhưng nét mặt kia lại trầm lặng và nghiêm trang, phút chốc tôi nhận ra ánh mắt ấy như một con dao sắc. Ông ta không tầm thường, cảm giác này khá giống với ấn tượng lần đầu tiên tôi gặp Lục Hổ. Rõ ràng ông ta là một quân nhân, hơn nữa là quân nhân có địa vị cao chót vót, cả đời đã cống hiến công trạng nhiều không kể xiết cho quốc gia.“Con chào ngài.” Tôi hít một hơi, đứng đắn khom người chào ông lão.“Đến đây.”Ông nói chuyện chậm rãi nhưng câu chữ rõ ràng, ngữ khí cũng ôn hòa ngoài dự đoán.“Vâng.” Tôi trở thành bé ngoan, ông nói gì tôi làm nấy, ngoan ngoãn đi sang. Người lạ mặt đằng sau đứng cách tôi ba bước, như bóng với hình. “Ngồi.”Tôi vâng lời ngồi xuống, hai tay đặt ở đầu gối, sống lưng dựng thẳng. Tôi dùng tác phong mình học được từ môn giáo dục quốc phòng mà trưng ra, chỉ sợ bất cẩn một chút, họng súng từ chỗ khuất đã tiễn tôi lên trưởng Khương nói xong lời kia thì im lặng. Ông cúi đầu, tay cầm quyển sách, dường như đọc rất nhập ngồi như trời trồng, không biết ngồi bao lâu mãi khi tôi đã cảm thấy mình sắp thành tượng đá, ông lão rốt cuộc cử động —— lật một tiếp tục làm tượng thủ trưởng Khương lật xong quyển sách, một người phụ nữ trung niên bưng bát vào trong. “Thủ trưởng, mời ông uống thuốc.” Tôi có thể ngửi được mùi thuốc đông y dù cách xa bảy bước, đắng chết trưởng Khương bình thản uống cạn bát thuốc, rốt cuộc nói với tôi câu thứ ba. “Được rồi, cháu về đi.”Tôi ngây ra, đầu óc còn chưa hoạt động tốt. Về nơi đâu?Người đằng sau đến gần hai bước, nói khẽ “Mời.”Tôi thơ thẩn đứng lên, đôi chân tê suýt chút không đứng vững. Bước hai bước sực nhớ tới điều gì, đột nhiên dừng lại và xoay người cúi chào ông lão lần đến lúc lần nữa ngồi vào xe và trông thấy ánh đèn neon quen thuộc, thần kinh tôi mới thôi vậy là xong? Cái gì cũng không nói? Cái gì cũng không làm, cứ như vậy?Tôi chỉ cảm thấy khó mà tưởng từng nghĩ ông ta sẽ làm khó làm dễ, thậm chí châm chọc, chửi mắng mình, hoặc dùng hình tra tấn, uy hiếp, công kích người thân… Nhưng tất cả đều không Hổ đưa tôi về bệnh viện, trước lúc rời xe y đưa tôi một chiếc USB.“Đây là thủ trưởng sai tôi chuyển giao cho cậu. Bên trong là tài liệu mật được thiết lập hiệu ứng tự hủy. Mọi thứ bên trong chỉ có thể xem một lần, xem xong sẽ tự động xóa mất. Xin đừng tiết lộ cho bất cứ ai.”Dứt câu, y nghiêm trang gửi tôi một kiểu chào quân đội, sau đó lái xe đi rồi
Tác giả Nhục Nhục Nam Sơn Quân Thể loại Đam mỹ hiện đại, trọng sinh, vườn trường, u ám, HE Edit Thỏ – 兔 Độ dài 37 chương Tình trạng Hoàn 37c 15/09/2018 ———– Giới thiệu Bạn trai tôi vừa đẹp vừa giàu vừa cao ráo, luôn ngoan ngoãn vâng lời tôi. Tôi chỉ đông hắn không dám đi tây, thích ghen tuông và thích làm nũng. Theo đuổi tôi suốt nửa năm, rốt cuộc hắn gạ được tôi rồi. Nhưng từ khi chúng tôi quen nhau, tôi chợt nhận ra có điều gì sai sai thì phải. “Thân ái, đút anh đi ~” “Đệch, anh bị cụt tay à!” “Đút! Anh!” “…” Nhìn bạn trai trừng tôi bằng đôi mắt đỏ hoe, tôi bất giác rơi vào câm lặng. Bạn trai mình… Chẳng lẽ bị bệnh tâm thần sao? Quét bom Khương Tự thâm hiểm vặn vẹo bệnh kiều thiếu nữ công x Lương Thiếu Đông ôn nhu sủng phu cường thụ. Công có bệnh. Bệnh không nhẹ. Ngoài bệnh tim ra còn bị tâm thần phân liệt và rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Ngọt văn. Hỗ sủng. Công dục vọng chiếm hữu rất lớn và bám riết thụ. Lưu ý -Cốt truyện có yếu tố vặn vẹo, mọi người cân nhắc trước khi đọc. -Có 2 pass. Pass chương sau nằm ở cuối chương trước. ————- Review Dạo này mình đang bị “chết mê chết mệt” với kiểu công quân bệnh kiều. Đáng tiếc là có rất ít bộ đã được edit hoàn. Đa phần là dang dở hoặc chưa được biên tập mình đã phải làm bạn với QT đấy huhu Nhưng rồi trở lại nhà Thỏ sau bộ Xiềng xích yêu thương Link review ở ĐÂY, mình nhận ra thì ra cô nàng đã ôm một mớ kha khá type truyện này. Tuy hầu như không có bộ dài nhưng nhìn chung phong độ của Thỏ vẫn rất ổn định, ra chương đều và chắc tay, ngôn từ trau chuốt. Mình lựa chọn review Bạn trai bệnh kiều của tôi vì độ dài có hơn những bộ kia một chút mình ít khi đọc đoản văn lắm và có motif từa tựa XXYT. Câu chuyện mở đầu khi Khương Tự đã thành công cưa gãy thẳng nam thực ra không thẳng lắm Lương Thiếu Đông. Những tưởng chẳng có gì sóng gió khi Khương Tự và Thiếu Đông yêu nhau đến thế. Nhưng thực ra đằng sau đó là rất nhiều câu chuyện, là những góc khuất trong tính cách và quá khứ của Khương Tự mà Thiếu Đông không hay biết. Trước nhận xét về nội dung, tác giả có tạo vài plot twist về gần cuối. Thành công của tác giả chính là việc mình chỉ có thể đoán ra lờ mờ chứ không thật sự biết được sự thật của “hố” là gì. Hơn nữa, nó xuất hiện rất vừa phải, đủ để tạo cao trào cho câu chuyện, cũng đủ để giải quyết các nút thắt và làm mạch lạc nội dung. Về nhân vật, nếu mình nói mình thích Lục Hổ – một anh nhân vật phụ có thoại không quá mười câu thì có sao không nhỉ ?!? Thực tế, cảm giác Khương Tự đem đến cho mình vẫn có những ấn tượng nhất định. Như cách yêu điên cuồng, ham muốn kiểm soát điên cuồng, thậm chí là giam cầm play, xích play cũng có đủ. Nhưng có lẽ vì những gì Khương Tự đã làm trong quá khứ plot ở đây và tính cách có phần con trẻ khiến mình ít nhiều mất đi phần đồng tình. Về Đông Đông đây là cách gọi “yêu” của Khương Tự, và mình rất thích, vì được viết dưới góc nhìn của nhân vật này nên ít nhiều “đất diễn” của Đông Đông rõ nét hơn hẳn. Những nghĩ suy, những hi sinh, sự phân định rạch ròi giữa tình yêu – tình thân đã tạo cho mình những cảm mến với Đông Đông hơn hẳn Khương Tự. “Cứu” lấy Khương Tự là Đông Đông. Yêu Khương Tự thật sự cũng là Đông Đông nốt. Ở Đông Đông, cậu đã thương yêu và chở che, bao dung cho Khương Tự đến dường nào. Đông Đông luôn thỏa hiệp, luôn đồng ý với những yêu cầu dù cho là phi lý nhất của Khương Tự. Trong mối quan hệ của cả hai, có lúc mình cảm thấy tuổi cả hai cách nhau không chỉ 1 năm mà là nhiều năm rồi, với sự chín chắn trong cách hành xử của Đông Đông dành cho Khương Tự. Còn anh chàng Lục Hổ, vốn chỉ là một người lính được phái theo chăm sóc Khương Tự. Tuy vậy, mình vẫn nhận thấy những quan tâm chân thành của anh dành cho Khương Tự, với tư cách như một người bảo vệ thực sự. Anh không hành xử vượt quá bổn phận. Nhưng anh luôn nghĩ cho lợi ích của Khương Tự mà hành động. Mỗi khi Đông Đông bối rối với Khương Tự đang “nổi điên”, Lục Hổ là người giúp đỡ và hỗ trợ Đông Đông giải quyết rất nhiều vấn đề. Có lẽ vì Lục Hổ là người chính trực như thế, lại cũng chân thành như thế trong suốt 37 chương truyện u ám đã khiến mình yêu thích nhân vật này. Ngoài ra anh chàng Lý Minh, anh bác sĩ x Hàng dài cũng là những điểm sáng cho tác phẩm… Tạm kết, dù không thực sự quá đặc sắc nhưng “Bạn trai bệnh kiều của tôi” tại nhà Thỏ vẫn đáp ứng được các mặt về chiều sâu nội dung, biên tập. Với những bạn không quá khó tính hoặc đặt yêu cầu cực cao, chắc chắn đây là một tác phẩm thú vị và đặc sắc. ———— Link Link wattpad CHÍNH CHỦ ————- Chú ý Truyện có pass, gợi ý ở chương liền trước
Bạn trai bệnh kiều của tôiTác giả Nhục Nhục Nam Sơn Quân Edit Thỏ Thể loại Đam mỹ hiện đại, trọng sinh, vườn trường, u ám, HE Độ dài 37 chươngGiới thiệuBạn trai tôi vừa đẹp vừa giàu vừa cao ráo, luôn ngoan ngoãn vâng lời tôi. Tôi chỉ đông hắn không dám đi tây, thích ghen tuông và thích làm nũng. Theo đuổi tôi suốt nửa năm, rốt cuộc hắn gạ được tôi từ khi chúng tôi quen nhau, tôi chợt nhận ra có điều gì sai sai thì phải.“Thân ái, đút anh đi ~”“Đệch, anh bị cụt tay à!”“Đút! Anh!”“…”Nhìn bạn trai trừng tôi bằng đôi mắt đỏ hoe, tôi bất giác rơi vào câm trai mình… Chẳng lẽ bị bệnh tâm thần sao?Quét bomKhương Tự thâm hiểm vặn vẹo bệnh kiều thiếu nữ công x Lương Thiếu Đông ôn nhu sủng phu cường thụ. Công có bệnh. Bệnh không nhẹ. Ngoài bệnh tim ra còn bị tâm thần phân liệt và rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Ngọt văn. Hỗ sủng. Công dục vọng chiếm hữu rất lớn và bám riết thụ. Lưu ý-Cốt truyện có yếu tố vặn vẹo, mọi người cân nhắc trước khi 002 003 004 005006 007 008 009 – 010011 012 013 014 015— // —016 017 018 019 020021 022 023 024 025026 027 028 029 030— // —031 032 033 034 035036 037Hết.
bạn trai bệnh kiều của tôi